Hoang Van
Trong khi giới lãnh đạo cộng sản Việt Nam không ngừng ca tụng Hồ chí Minh, thì có rất nhiều người Việt Nam cho rằng họ Hồ là người vừa bất dũng và bất nhân, vừa bất trí và bất tín. Có phải như vậy hay không ?
Người tây phương có câu : « Xét một cái cây, người ta chỉ cần xét cái quả của nó. » Nếu quả ngon ngọt, lợi cho sức khỏe con người, thì người ta nói cái cây đó tốt ; nếu quả đó không những đắng mà còn độc hại cho sức khỏe , thì người ta nói cái cây đó xấu.
Con người là tổng số kết quả những việc làm và suy nghĩ của nó. Nếu kết quả những việc làm và suy nghĩ có lợi cho gia đình nó, có lợi cho quốc gia, dân tộc, thì người ta nói con người đó tốt ; nếu kết quả những việc làm, suy nghĩ mà có hại cho gia đình và quốc gia dân tộc, thì người ta nói con người đó xấu.
Xét kết quả những việc làm, những suy nghĩ của Hồ chí Minh, chúng ta thấy con người này là một con người xấu, tai hại không những cho gia đình, vợ con, mà còn tai hại cho quốc gia, dân tộc; vì con người này vừa bất dũng và bất nhân, vừa bất trí và bất tín.
I ) Hồ chí minh bất dũng và bất nhân
Sau hiệp định Genève 1954, Hồ chí Minh về sống ở Hà nội, có ý lấy vợ ; nhưng bị Bộ chính trị đảng Lao Động tức đảng Cộng sản Việt Nam phản đối, viện lẽ rằng vì bác là « cha già của dân tộc », « một đời hy sinh cho dân tộc », nên không thể lấy vợ. Họ Hồ đã nghĩ lấy vợ người Tàu, cho người nói với Chu ân Lai kiếm cho một người vợ Tàu. Nhưng Chu ân Lai biết nhóm Lê Duẫn, Lê đức Thọ, Trần quốc Hoàn không chịu, nên làm ngơ. Tuy nhiên nhóm người này có tìm cho « bác « một cán bộ hộ lý, người vùng Cao Bằng, Lạng Sơn, nơi « bác « rất quen thuộc, ẩn náu xưa kia. Đó là cô Nông thị Xuân. Mấy năm đầu thì mọi việc êm xuôi. Cô Xuân có con với « bác « và còn đang mang dạ chửa. Người con hiện nay còn sống tên là Nguyễn tất Trung, lúc đầu do ông tướng Chu văn Tấn nuôi, sau do ông Vũ Kỳ. Thế rồi không hiểu làm sao, cô Xuân bị Bộ Chính trị vu cáo cho là làm gián điệp, phải chăng Trần quốc Hoàn, Bộ trưởng bộ Công An lúc bấy giờ, thấy cô Xuân, vợ bán chính thức của « bác « , gái một con, trông mòn con mắt, động lòng trắc ẩn, muốn ngủ với cô ta, nhưng bị từ chối, nên vu cáo.. Trước lời tố cáo của Trần quốc Hoàn, « bác « không có một tý gì là Dũng, để bênh vực cô ta, hay làm sáng tỏ vấn đề. Trần quốc Hoàn được thế, làm tới, thường lui tới hiếp cô ta, trước mặt ngay cả người em gái, tên Nông thị Vàng ; sau đó, vì hiếp chán rồi, lại sợ vụ việc bại lộ nên Trần quốc Hoàn đã cho người đập đầu chết cô Xuân, rồi vất ra một ngã tư ở ngay Hà nội, định che dấu sự thật là cô bị đụng xe. Sau đó cô em thì phải trở về Cao bằng, nhưng Trần quốc Hoàn còn sợ, sai người giết chết Nông thi Vàng, rồi ném xuống sông. Không dè cô này có một người yêu đi lính, cô đã kể hết sự việc cho người yêu mình nghe. Sau đó anh này đã viết một bức thư cho Nguyễn hữu Thọ, Chủ tịch quốc hội lúc bấy giớ. Ông này giữ kín bức thư lúc ban đầu, sau đó thì công bố. Thêm vào đó, nhà văn Vũ thư Hiên, con của ông Vũ đình Huỳnh, có thời cũng làm thư ký riêng cho « bác « , có viết quyển Đêm Giữa Ban Ngày, nói về vụ này.
Qua sự việc trên, chúng ta thấy họ Hồ vừa bất dũng, vừa bất nhân, bất dũng vì, bề ngoài thì chúng tâng bốc lên, bề trong thì chúng coi thường, coi khinh, mà « bác « ngậm căm như hến ». Họ Hồ còn bất nhân ở chỗ là bình thản thấy người mà mình muốn lấy làm vợ, có những 2 con với mình, một con đã sinh và một con đang mang dạ chửa, bị tay em mình hiếp dâm, đánh đập, rồi giết.
I I ) Hồ chí minh bất trí vì đã đi theo Đệ Tam Quốc tế Cộng sản mà chưa phân biệt nổi Đệ Nhị và Đệ Tam là gì, thêm vào đó còn tuyên bố : “ Tôi không có tư tưởng gì cả, tư tưởng của tôi đã có Staline và Mao nghĩ hộ.”
Thật vậy, trong quyển sách « Những mẫu chuyện về đời họat động của Hồ chủ tịch « , nhà xuất bản Sự thật, Hà nội, 1975, tác giả là Trần dân Tiên, chính là Hồ chí Minh. Ở đây chúng ta không nói đến một con người quá vô liêm sỉ, tự lấy tên người khác, rồi tự viết sách, tự khen mình ; chúng ta chỉ nói đến một sự kiện trong quyển sách, đó là khi dự hội nghị Tours ở Pháp năm 1920, họ Hồ thú nhận nghe chữ Pháp chữ được chữ chăng, thế mà có một số trí thức và tay em Hồ cho rằng ông viết và nói thông thạo nhiều thứ tiếng, trong đó có tiếng Pháp, đến mức độ mà ngày cả « Bản án thực dân « , viết bằng tiếng Pháp, khi họ Hồ đưa cho Ban Thư ký hội nghị Versailles họp trước đó một năm, năm 1919, cũng là của Hồ. Cũng chính trong hội nghị Tours, họ Hồ thú nhận không hiểu Đệ Nhị và Đệ Tam quốc tế Cộng sản là gì ; thế mà ông vẫn lao đầu đi theo Đệ Tam. Đó là bất trí. Trong khi đó thì cụ Phan bội Châu đã hiểu rõ nếu đi theo Đệ Tam thì có nghĩa là từ bỏ chủ quyền quốc gia, vì tổ chức này chủ trương kỷ luật sắt từ trên xuống dưới, chính như Lénine nhiều lần tuyên bố, cũng như đã được ghi rõ trong điều 16 và 17 của nội qui tổ chức này..
Họ Hồ còn bất trí ở chỗ không ý thức nổi sự nguy hiểm của chủ nghĩa duy vật biện chứng, chủ trương bạo động lịch sử, đấu tranh giai cấp, một lời kêu gọi nội chiến triền miên, đưa đến cảnh con đấu bố, vợ tố chồng, bạn bè tìm cách sát hại lẫn nhau, biến xã hội thành một xã hội thú vật, cấu xé lẫn nhau.
Ngoài nội chiến, họ Hồ và con cháu còn đưa đất nước chúng ta vào cảnh ngoại chiến, biến nước Việt thành bãi chiến trường cho cuộc tranh hùng tư bản - cộng sản ; dân Việt là nạn nhân.
Người xưa có nói : « Việc binh là việc nguy hiểm ; nên dùng tạm chớ nên dùng lâu !
« Việc binh như lửa. Dùng lửa lâu ngày có hại vào thân . »
Chúng ta thấy trong lịch sử cận đại vừa qua, ba quốc gia bị chia đôi : Đức, Hàn và Việt Nam. Giới lãnh đạo Bắc Hàn và Đông Đức là những người có trí, hiểu sự tàn hại của chiến tranh, nên không gửi quân qua đánh Tây Đức và Nam Hàn. Trong khi đó Hồ chí Minh và những người lãnh đạo cộng sản Việt Nam là những kẻ bất trí, không những gửi quân đánh vào miền Nam, mà còn gửi quân đánh Căm Bốt, rồi hăm he đánh cả Thái Lan vào những năm của thập niêm 80. Họ là những kẻ không nghĩ đến dân, đến nước, và còn hãnh diện đi làm tay sai ngoại bang ; như họ Hồ bất trí tuyên bố : « Tôi không có tư tưởng gì cả, tư tưởng của tôi đã có Staline và Mao nghĩ hộ . » Còn Lê Duẫn thì trâng tráo nói : « Chúng tôi đánh đây là đánh cho Liên Sô và Trung Cộng. »
I I I ) Hồ chí Minh bất tín
Khi cướp được chính quyền, họ Hồ đã hứa với dân là sẽ mang lại độc lập, tự do, hạnh phúc cho dân, với tiêu đề: “ Việt Nam dân chủ, cộng hòa, độc lập, tự do, hạnh phúc “. Suốt trong thời kỳ họ Hồ nắm chính quyền và cho tới ngày hôm nay, chúng ta thấy gì ? Việt Nam có dân chủ, tự do không ? – Không. Việt Nam có độc lập không ? – Không. Dân Việt có ấm no, hạnh phúc không ? – Không.
Việt Nam hiện nay không những không độc lập chính trị, mà còn bị lệ thuộc Trung Cộng về kinh tế và văn hóa, hàng hóa, phim ảnh Trung Cộng bày bán khắp nẻo đường Việt Nam.
Việt Nam hiện nay để theo kịp Nam dương phải mất 51 năm, theo kịp Thái lan, phải mất 95 năm, theo kịp Tân gia ba , phải mất 158 năm.
Dân Việt hạnh phúc cái gì, khi 70 đến 80% dân trong nước khi bệnh thì không có thuốc uống, hay không dám đi bác sĩ, nhất là đi nhà thương, đây là do chính Bộ Y tế Cộng sản Việt Nam thông báo. Hạnh phúc gì khi mà dân Việt phải tha hương cầu thực, phải bán thân nuôi miệng ở Căm bốt, đi làm nô lệ ở khắp mọi nơi trên thế giới.
Ông Đặng Dung, một nhà chí sĩ, có làm một bài thơ, trong đó có 2 câu: “ Thời lai đồ điếu thành công dị. Vận khứ anh hung ẩm hận đa.” Có nghĩa: Gặp thời thì những kẻ hèn mạt, chỉ đáng sách dép, bưng điếu cho người khác cũng dễ thành công. Nếu thời cơ qua, thì anh hung nhiều khi phải ôm hận. Hồ chí minh con người bất dũng, bất nhân, bất trí, bất tín, con người trên thì đội ngoại bang, gọi K. Marx và Lénine bằng cụ, trong khi đó thì gọi đức Thánh Trần bằng bác, mặc dầu đức Trần hưng Đạo sống cách Marx và Lénine cả sáu bảy trăm năm. Con người hèn mạt, bất dũng, bất nhân, bất trí, bất tín này cũng như những tay em của nó như kẻ giết người Phạm Hùng, anh hoạn heo Đỗ Mười, cai phu đồn điền Lê đức Anh, tên bất nhân Lê đức Thọ, đã trở thành quỉ. Nói như ông Lê xuân Tá, cựu Phó Trưởng ban Khoa học và Kỹ thuật Trung Ương đảng Cộng sản Việt Nam:
“ Sự ngu dốt và thấp hèn tự nó không đáng trách và không làm nên tội ác. Nhưng sự ngu dốt và thấp hèn mà được trao quyền lực và được cấy vào vi trùng ghen tỵ, thì nó trở thành quỷ nhập tràng.
“ Và con quỉ này, nó ý thức rất rõ và mau lẹ rằng cái đe dọa quyền và lợi của nó, chính là sự hiểu biết, trí thức, văn hóa và văn minh; nên nó đã đánh những thứ này một cách dã man, tàn bạo, không thương tiếc. Nhân Văn giai phẩm ở Việt Nam là vậy; Cách mạng Hồng vệ binh ở bên Tàu là thế. Nhưng những ngu dốt và thấp hèn đã trở thành sỏi thận, sỏi mật, sơ gan, cổ trướng trong lục phủ ngũ tạng của chế độ cộng sản, khiến cho chế độ này không ai đánh mà tự chết. “
Đất nước Việt, dân Việt đang bị những quỉ lãnh đạo, thì làm sao khá đuợc. Để khá đuợc, chỉ còn con đuờng duy nhất, đó là làm thế nào để bọn quỉ không còn nữa, để nhường chỗ cho những người có tài, có đức, qua những cuộc bầu cử dân chủ thực sự, chứ không phải là những cuộc bầu cử giả dối: “Đảng cử dân bầu. “
Paris ngày15/02/ 2009
Trường Cũ Tình Xưa
2 tuần trước