1. LỜI BÂNG QUƠ
Văn chương từ cổ đã lệch về cái đẹp:
“Hồng lô nhất điểm tuyết
Thượng uyển nhất chi mai
Quảng hàn nhất phiến nguyệt”
(Mạc Đĩnh Chi) ...
Quả có thế nên các văn nhân, thi sĩ thường để hồn vất vưởng cành cây, thả mình trong gió - trăng - mây - tuyết… Nếu có bi thương lắm, họ cũng thường chỉ mượn chim sa, cá nhảy, nguyệt khuyết, hoa tàn mà tỏ bầy.
Hẹn nhau từ đã lâu rằng sẽ cùng ra chung tập sách, hai đứa tôi có hiểu điều ấy không mà lại đặt tên cho sách in chung là “Mũi uốn ván” chứ không phải là “Hoa tóc tiên” (Lê Mai) hay “Vị phồn thực” (Vũ Ngọc Tiến)?
Ơ hay, Mũi uốn ván! Văn chương gì mà thoáng đọc đã thấy sần sật như âm thanh cảm nhận được, khi nàng y tá xinh đẹp trong cơn bực bội không chích ngừa vào bắp tay, lại mắm môi phóng mũi tiêm vào mông gã trai tội nghiệp. Mũi uốn ván! Văn chương gì không viết về y học mà đọc lên lại thấy sực nức mùi kinh nhân của ê-te, cồn thuốc…
Theo thiển ý riêng của những người viết, mũi uốn ván chỉ là đưa một liều vacxin phòng chống uốn ván vào cơ thể người, cũng như tiêm phòng dịch hạch, thổ tả và bệnh dại cho nhân loại. Còn tập sách Mũi uốn ván có làm được công việc của mình không, xin cậy nhờ bạn đọc minh xét.
Lê Mai – Vũ Ngọc Tiến
MỤC LỤC
Lời bâng quơ
Truyện ngắn Vũ Ngọc Tiến:
1- Rồng đá
2- Gà ô tử mỵ
3- Âm bản chiến tranh
4- Vị phồn thực
5- Đêm của thiên thần nhạc Jazz
6- Chù Mìn Phủ và tôi
7- Ngoại tình tuổi 50
Truyện ngắn Lê Mai:
8- Cún khóc
9- Cho nó có đạo đức
10- Người đóng thế
11- Tìm cha trong gương
12- Ngày vô vi
13- Hoa tóc tiên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét